Sơ lược vài dòng về 2
tác giả:
Thiết Dương, tên thật là Dương Văn Thiết, tác giả sinh vào những năm
đầu của thập niên 70, tại Vĩnh Phúc, khi đất nước đang trong giai đoạn kháng chiến
ác liệt. Sau khi Bắc Nam thống nhất, Thiết Dương lúc ấy còn rất bé, đã phải vào
miền Nam ở nhờ nhà Chú họ để đi học phổ thông.
Gia đình nghèo, nên bản thân Thiết Dương phải tự lập từ rất
sớm bằng các nghề như: chơi nhạc, vẽ quảng cáo, chép tranh thuê để có tiền ăn
học.
Bằng tinh thần vượt khó nỗ lực không ngừng, Thiết Dương đã
tốt nghiệp đại học GTVT, ngành xây dựng cầu đường, một nghề kỹ thuật, trái
ngược hẳn với sở trường. Theo đòi hỏi của công tác nghề nghiệp, năm 2000, Thiết
Dương chuyển về Vũng Tàu, công tác tại Sở GTVT cho đến nay.
Sóng Tình, tên thật là Lê Mỹ Khanh,
cũng sanh vào đầu thập niên 70, tại Đà nẵng. Gia đình di cư vào Nam trước năm
75, học trung học trường Lê Qúy Đôn, Sài Gòn. sau giải phóng, theo gia đình
định cư ở Âu Châu. Hiện làm nghề kinh doanh tự do.
Vốn cùng chung một niềm đam mê mãnh liệt về thơ, do đó họ đã
trở thành một đôi bạn tâm giao trên bước đường thi phú, điều thú vị đáng nói là
Thiết Dương là thầy dạy thơ Đường Luật cho Sóng Tình.
Tác phẩm “Hương Tháng Giêng” ra đời là tập thơ chung của
hai tác giả Thiết Dương và Sóng Tình, đánh dấu cho chặng đường thơ ca của họ,
cái tựa đề nghe thật lạ, mà cũng thật thân thương, như khắc ghi một kỷ niệm khó
quên trong lòng hai tác giả, có lẽ do lý do ấy mà các tác giả đã chọn cái tựa
đặc biệt này để đặt tên cho tập thơ đầu tay của mình.
Tập thơ chỉ có trên dưới 100 bài mà như đã kết tụ tất cả
tinh hoa, cái đẹp của ngôn từ, cảm xúc của tâm hồn, tình yêu của cuộc sống đã
hòa quyện trong đó v.v… Xin trích dẫn vài đoạn trong tập thơ “Hương Tháng
Giêng” Mở đầu là bài “ Bến Tình Yêu” và “ Hương Tháng Giêng” một cặp bài song
ca đối đáp thật ngọt ngào sâu lắng:
“Em đã đến mang trời xuân rạo rực
Nắng lả lơi về dạo khúc yêu này
Bờ bến mộng anh neo thuyền say đắm
Biển hiền hòa ôm ấm một vòng tay”.
“Giữa phố mơ hoa nắng khỏa bên lề
Tìm hạnh phúc say mê trong tiếng thở
Anh vẽ nhé tình xuân màu rực rỡ
Họa mùa yêu bỡ ngỡ trái tim hồng”.
Trong bài “Hoa Lòng Anh Họa” lời thơ mang một tâm sự của
thiếu nữ nhắn gởi đến bạn tình thật là dễ thương:
“Kỷ niệm bao năm chớ hững hờ
Hoa lòng thắm thiết gửi vào thơ
Say hương yểu điệu trao hồn đắm
Nhớ họa màu yêu thật bất ngờ”.
Và lời họa trả của vai nam trong bài “Bức Tranh Tình” thật
ngọt ngào không kém:
“Ôi bức tranh tình gieo ước mơ
Dòng êm trải lụa khói sương mờ
Tóc mây theo gió vào cơn mộng
Em đến cho đời tươi nét thơ.
Ta có nhau rồi thỏa mộng chưa?
Tình yêu thắm thiết đến không ngờ
Môi hôn sẽ xóa bao hờn giận
Trăng gió đan lời ca ước mơ”.
Những câu thơ ấy hòa quyện vào nhau, như một bức tranh rực
rỡ chứa đầy hương yêu nồng đắm được khắc họa nồng nàn trong những vần thơ, nói
lên cảm xúc thật êm đềm dịu ngọt, của những đôi tình nhân đang say sưa trong
vườn hoa tình ái.
Đang dạo âm điệu nhẹ
nhàng êm ái thì trong bài “ Tình Xa” của hai người, ý thơ lại tương phản, lời
thơ lại ngân lên một giai điệu u buồn, như lo sợ cho cuộc tình không đến nơi
bến hẹn, những cung bậc trầm lắng khắc khoải như xuyên thấu lòng người:
“Trái tim này nhỏ bé lắm tình ơi
Xin đừng chạm kẻo đau thêm lần nữa
Con tim đó biết bao ngày loang vữa
Bụi hồng trần ngập ngụa lối rêu phong”
“Dẫu cuộc đời không thể đến cùng nhau
Thì năm tháng đừng phai nhàu trang nhớ
Tình yêu nhé đừng theo con sóng vỡ
Bởi một đời dòng vẫn nợ thuyền xa”.
Nhân gian thường nói: “Tâm hồn người làm thơ đa sầu đa cảm”
có lẽ không sai, vì thế trong những dòng thơ ấy từng chữ từng lời nói lên tâm
sự của tác giả, và cũng như nói thay tâm sự cho những người đang yêu nhau, mà sợ
rằng không được ở gần nhau, khiến cho người đọc phải ngỡ ngàng xúc động.
Cung điệu trong bài “Tiễn Trăng” cũng thế, nghe lên văng
vẳng âm điệu man mác gợi cho độc giả một niềm rung cảm:
“Tiễn trăng mây trắng vấn tang sầu
Ngơ ngác theo dòng trôi mãi đâu
Vườn xưa ong bướm không về nữa
Một đóa hồng hoa nhạt nhẽo mầu”.
Tả về trăng nhưng ta cũng có thể hiểu tác giả đang nói về
mình, câu thơ ngân lên một tình yêu không trọn vẹn làm xúc động lòng người. Và
câu cuối như là lời trách khẽ rất nhẹ nhàng mà vẫn nói lên một ý mong chờ chung
thủy.
“Đến nay thì đã ứng câu nguyền
Trăng gió hoang đàng khi bén duyên
Miên viễn bao dòng quên thệ ước
Biết chăng nơi cũ bến trông thuyền”.
Cảm xúc và tâm hồn của các tác giả đã hòa quyện vào từng
lời thơ câu chữ, để đem mật ngọt hương thơ dâng tặng cho đời.
Tập thơ “Hương Tháng Giêng” tuy vỏn vẹn chỉ có trên dưới
khoảng 100 bài, nhưng đã gom nhặt tinh hoa của ngôn ngữ, cảm xúc của tâm hồn,
mật ngọt của tình yêu, và cái đẹp của cuộc sống mà đúc kết thành. Đọc thơ của
Thiết Dương và Sóng Tình ta thấy. Thơ của Thiết Dương và Sóng Tình như mang một
nét duyên rạng rỡ tươi ngời sắc sảo. Có thể trong thời gian không xa những dòng
thơ mượt mà ấy sẽ đi vào trong lòng của những người yêu thơ trên khắp đất nước
Việt Nam.
Xin trân trọng giới thiệu cùng các bạn đọc gần xa.
(Trích bài giới thiệu tập thơ "Hương Tháng Giêng" - Bảo Minh Trang)